Mục tiêu của thuế tài sản là nhắm vào người giàu tại Việt Nam và hướng tới miễn cho người nghèo, nhưng khi triển khai trên thực tiễn lại dễ bị cào bằng.
Trong đề xuất gửi tới Thủ tướng Chính phủ, HoREA cho rằng cần xem xét áp dụng mức thuế suất rất cao nếu bán, chuyển nhượng lại nhà đất trong năm đầu tiên và giữ mức thuế suất cao trong năm thứ hai, thứ ba sau khi sở hữu. Các trường hợp bán, chuyển nhượng sau 3 năm tạo lập hoặc chứng minh được nhu cầu chính đáng thì áp mức thuế bình thường. Đối với người sở hữu nhiều nhà đất mà không dùng để ở, sản xuất – kinh doanh thì chịu mức thuế suất lũy tiến tùy theo số lượng nhà đất sở hữu. Với người chậm đưa đất vào sử dụng cũng bị đánh thuế cao đến rất cao nhằm loại bỏ tình trạng đầu cơ, thao túng giá.
Những đề xuất này khá tương đồng với cách thức được áp dụng ở nhiều quốc gia trên thế giới. Chẳng hạn, ở Mỹ, chính quyền sẽ thu thuế rất cao khi bán nhà, hoặc khi sở hữu nhà thứ hai. Khi đánh thuế bán nhà, Sở Thuế vụ Mỹ phân định rất rạch ròi ranh giới giữa nhà phục vụ sinh hoạt và nhà phục vụ đầu tư. Với thuế bất động sản tính một lần khi mua nhà, mức thuế tuy có sự khác nhau ở mỗi bang nhưng đều không quá 2,35% giá trị nhà. Tuy nhiên, với một bất động sản chính để phục vụ sinh hoạt (có cách giám sát riêng), chính quyền các bang sẽ thu thuế rất thấp, thậm chí được miễn thuế bán đối với bất động sản có giá trị dưới 250.000 USD của một người Mỹ sở hữu, hoặc bất động sản có giá trị dưới 500.000 USD thuộc sở hữu hộ gia đình.
Tại Hàn Quốc, việc áp dụng mức thuế tài sản (thuế thu hàng năm, trong quá trình sử dụng tài sản) chia theo dòng sản phẩm bất động sản, cụ thể là đánh thuế 0,15-0,5% đối với nhà riêng; 0,25% đối với nhà chung cư; 4% đối với biệt thự, nhà trong khu sân golf, các khu vui chơi giải trí; 5% đối với nhà tại các khu đô thị lớn. Mức thuế được tính trên bảng giá đất do địa phương ban hành.
Theo các chuyên gia, thực tiễn tại Việt Nam có nhiều khác biệt, nên để đưa ra một chính sách thuế phù hợp theo mô hình các nước đi trước là không dễ dàng, nhất là khi chúng ta chưa có một cơ sở dữ liệu hoàn chỉnh về thị trường nhà đất. Chưa kể, tình trạng khai sai giá nhà nhằm giảm mức thuế phải nộp vẫn diễn ra khá phổ biến, bất chấp cảnh báo của cơ quan chức năng, từ đó khiến thông tin giá nhà đất có sự sai số lớn, nên khó làm cơ sở tính thuế cho căn nhà thứ 2.
“Khi tất cả công cụ thuế được áp dụng, thị trường bất động sản sẽ về đúng giá trị thật, miễn là không tạo ra kẽ hở để lách luật”; “Nên đánh thuế các khu đất mà người chủ không đưa vào sử dụng, đánh thuế các khu đất là sở hữu thứ hai, thứ ba… trở lên của cá nhân để tránh tình trạng đầu cơ đất, đưa dòng vốn vào sản xuất, kinh doanh”…
Như cảnh báo cách đây không lâu của Hội Môi giới bất động sản Việt Nam (VARS) rằng, các giao dịch trên thị trường đất nền thời gian qua chủ yếu được mua đi bán lại giữa các hội nhóm môi giới, “cò” đất, từ đó tạo nên các đợt tăng giá “ảo”.
Do đó, việc áp thuế tài sản được nhiều thành viên thị trường cho là rất cần thiết nhằm ổn định lại thị trường địa ốc. Chủ trương thiết lập các cơ chế bình ổn thị trường thông qua bổ sung một số sắc thuế mới liên quan đến thị trường bất động sản cũng đã được Thủ tướng Chính phủ đưa ra trong Chiến lược phát triển nhà ở quốc gia giai đoạn 2021-2030, tầm nhìn đến năm 2045 ban hành cuối tháng 12/2021.
Số liệu thống kê cho thấy, thuế thu trên tài sản ở nước ta được hình thành từ lâu với một số sắc thuế phổ biến như thuế sử dụng đất nông nghiệp, đất phi nông nghiệp. Tuy nhiên, số thuế thu được trong quá trình sử dụng tài sản chỉ chiếm khoảng 0,036% GDP, thấp hơn rất nhiều so với các nước đang phát triển khu vực châu Á là 2%/GDP.
Được biết, từ năm 2009, dự án Luật Thuế nhà, đất gồm 15 điều đã được Bộ Tài chính đưa ra lấy ý kiến, nhưng từ đó tới nay vẫn chưa hoàn thiện. Hơn 10 năm “lỡ hẹn” cũng là hơn 10 năm các cơ quan quản lý lúng túng trong việc giám sát và kiểm soát tình trạng đầu cơ bất động sản, mất cân bằng cung – cầu trên thị trường.
Tổng Hợp